CHUYỂN ĐỔI NGÔN NGỮ BLOG

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2021

2014.TU LUYỆN THÁNG NGÀY

 VŨ TRỤ BAO LA sưu tầm

---

TẬP NHÌN SÂU


Khi ăn cơm, nhìn món ăn trên bàn, hãy Thấy cả quá trình đi chợ, gửi xe, lựa rau, chọn củ, về nhà, gọt rửa, nấu nướng, chiên xào, dầu nóng, mồ hôi rịn trên trán, nêm nếm tới lui... để Thấy thương người nấu. Để Thấy món ăn này không chỉ là một món ăn, mà là một món quà đáng Trân quý. Để không chê này, không bình phẩm nọ. Thay vào đó, ta Thấy Biết Ơn. 


Khi nhận được một tin nhắn hỏi thăm, hãy Thấy cả quá trình họ nhớ đến bạn, họ nghĩ về bạn, họ suy nghĩ nên nhắn gì đến bạn, và Thấy cả bàn tay bấm từng chữ, từng từ... để Thấy Trân Quý tin nhắn họ dành cho bạn.


Nhìn Sâu – sẽ Thấy Biết Ơn lắm lắm.


Khi Tập nhìn Sâu, ta sẽ Thấy tài xế không chỉ là tài xế, mà còn là một người đang mưu sinh kiếm sống nuôi vợ con. 


Khi Tập nhìn Sâu, ta sẽ Thấy bạn phục vụ bàn trong quán nước không chỉ là phục vụ, mà còn là một sinh viên đang vất vả làm thêm để có tiền sinh hoạt và lo toan đóng học phí đúng kì. 


Nhìn Sâu – ta sẽ Thấy được rằng ai cũng đang phải chiến đấu trong cuộc đời của họ. Để Thấy thương, để Thấy cảm thông, bỏ qua cái gì có thể bỏ qua. 


Hãy Tập nhìn Sâu vào bữa cơm của Mẹ bạn, cái áo của Cha bạn, quá trình đi làm của Chồng bạn, mái tóc bù xù của Vợ bạn, tin nhắn của Bạn bạn, món quà mà bạn từng nhận được... và nhìn Sâu đằng sau con người mà bạn tiếp xúc, để nhận ra rằng, có nhiều thứ sâu sắc xung quanh mà trước giờ, ta chỉ Biết nhìn hời hợt mà thôi.


Tập nhìn Sâu để Biết Ơn mọi thứ trong cuộc sống.


2103.TU LUYỆN THÁNG NGÀY

 Ngày này năm xưa.


24-3 là ngày mất của Phan Châu Trinh (1872–1926), Ông là nhà thơ, nhà văn, và là nhà hoạt động chính trị thời cận đại trong lịch sử Việt Nam.

Phan Châu Trinh sinh ngày 9 tháng 9 năm 1872 ở Tam Lộc, huyện Phú Ninh, tỉnh Quảng Nam.

Ông học giỏi, năm 1901, đỗ phó bảng, đồng khoa với tiến sĩ Ngô Đức Kế và phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, năm 1903 được triều đình  bổ làm Thừa biện Bộ Lễ.

Hai năm sau ông vứt bỏ chức quan, đi nhiều nước như Nhật Bản, Trung Quốc, Pháp… tổ chức phong trào Duy Tân kêu gọi đổi mới.

Ngày 24-3-1926, ông qua đời ở Sài Gòn, an táng ở quận Tân Bình.


Phan Chu Trinh là người Việt Nam đầu tiên (và duy nhất cho đến nay) nhìn thấy trước cảnh “dịch chủ tái nô” (đổi chủ nhưng dân vẫn là nô lệ)…Để tránh điều này, Ông đã chỉ ra con đường giành độc lập – tự do cho dân tộc là phải bắt đầu từ “khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”. 

Từ năm 1907 Phan Châu Trinh chỉ ra "10 điều bi ai của dân tộc Viêt":

1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết, chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.

 

2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.

 

3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí với vợ con.

 

4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ lợi.

 

5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có; thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc đất đai trở thành vô dụng.

 

6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình bán hết ruộng hết trâu.

 

7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan đua chen thực nghiệp.

 

8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê công việc.

 

9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường, tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời khấn Phật.

 

10.Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước lợi dân, đúng là "đầy tớ" của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v...

Trích: “Tỉnh quốc hồn ca I”

2102.TU LUYỆN THÁNG NGÀY

 VŨ TRỤ BAO LA sưu tầm

—-

Mình từng nghĩ cảm giác lúc nửa đêm cho con bú mớm, thay bỉm cố giữ cho con không khóc lóc để ko làm phiền chồng là cảm giác cô đơn nhất thế giới


“Có một suy nghĩ khá phổ biến ở mọi người là do lo lắng và trầm cảm mà giấc ngủ bị xáo trộn. Nhưng thực tế thì ngược lại. Chỉ có một mình trong đêm, và những người mẹ liên tục lo lắng: lo lắng cho em bé, cho chính mình, các cảm giác hối hận, tội lỗi, không đủ tốt, những thứ có thể gây tổn thương cho em bé, về việc cho bé ăn, bé ngủ… Và một khi lo lắng xuất hiện, nó lại càng khiến họ trở nên khó ngủ, làm tăng cơ hội trầm cảm và tạo thành một vòng luẩn quẩn.


Đâu có gì lạ khi tỷ lệ lo lắng, trầm cảm, rối loạn tâm thần ngày càng tăng cao. Bởi vì phụ nữ thường sinh con qua đêm, đôi khi không phải 1 mà là 2-3 đêm liền. Họ được đưa vào phòng hộ sinh bận rộn, với đèn sáng choang, nhìn những phụ nữ và em bé khác khóc, những gián đoạn liên tục từ nhân viên y tế và liên tục lo lắng, sợ hãi. Rồi họ được về nhà, với một người chồng cũng rất mệt mỏi. Nhưng bên họ có một em bé cần được sống, và họ cần học cách chăm sóc, nuôi dưỡng. Họ không ngủ. Tiếp tục những ngày sau đó, chồng đã đi làm cả ngày, bà có thể đã bế con cả ngày giúp họ… vậy là họ chấp nhận giữ con ban đêm. Để những giờ thiếu ngủ tăng lên, cứ dồn thêm dồn mãi.


Đâu đó mình không biết, có hình ảnh những bà mẹ vừa sinh được nghỉ ngơi, hồi phục, nằm trên giường, không làm gì khác ngoài việc làm quen với em bé. Họ được cho ăn, tắm rửa, được massage đá nóng… Còn đây là thực tế mà mình biết: những bà mẹ không hề được nghỉ ngơi, họ tiếp tục mọi thứ như bình thường với việc giặt giũ, tập luyện, giảm cân, đi mua sắm, dọn dẹp nhà cửa… (mình là một trong số đó đây vì ở xa gia đình). Các bà mẹ được khuyên HÃY NGỦ ĐI KHI CON NGỦ. Tuy nhiên, điều này thực ra là khá phi thực tế và chưa đủ. Bởi vì một người mẹ không chỉ cần như vậy. Họ cần ăn, cần tắm, thi thoảng cần mặc quần áo tử tế để đi ra ngoài, cần đi khám định kỳ và rất nhiều em bé, chỉ có thể ngủ 20 phút một lần thôi (lại là mình có em bé như thế :))). Và nếu như không có chồng san sẻ bớt những đêm dài ôm con, thì thôi, bạn có thể tưởng tượng ra được rồi đấy (mình có chồng giúp nhiệt tình mà đôi khi mệt mỏi vẫn không thể kể được, huống chi những người không được giúp).


Điều buồn là, nhiều người chồng viện cớ phải đi làm cả ngày rồi nên đêm về cần nghỉ ngơi - một lí do nghe chừng thật là chính đáng. Nhưng ai chẳng cần phải làm việc, và một người mẹ “làm việc” với một em bé cả ngày đôi khi còn năng suất và mệt mỏi hơn nhiều việc ngồi gõ máy tính văn phòng. Hãy san sẻ nếu có thể.


Vậy đó, đó là lí do vì sao mình nói rằng hãy ngừng hành hạ những người mẹ. Đừng bỏ qua những vấn đề sức khỏe và tinh thần rồi mong đợi họ sẽ trở lại bình thường sau sinh chỉ vài ngày. HỌ KHÔNG BÌNH THƯỜNG. Những vấn đề họ gặp phải cũng cực kỳ quan trọng. Chúng ta cần coi trọng và đối xử với họ bằng sự tôn trọng nhiều nhất có thể.


Sự thay đổi từ nhận thức là cần thiết. Nhưng chưa đủ. Hãy bắt tay vào làm gì đó ngay bây giờ, ngay hôm nay cho những người mẹ. Hãy chăm sóc họ. Hãy bế con cho họ một lát. Hãy pha cho cô ấy một tách trà hoa cúc hay artiso. Tắt đèn cho cô ấy. Mang thêm cho cô ấy một chiếc gối. Hãy hạn chế người thăm nom vì cô ấy cần ngủ và đang ngủ.

Đừng hỏi “Em bé có ngoan không” mà hãy nói “Em đúng là một bà mẹ tuyệt vời. Em có cần giúp gì không?”.

Đừng hỏi “Em bé có ngủ qua đêm không” mà hãy nói “Em đúng là một bà mẹ tuyệt vời. Em có cần giúp gì không?”

Đừng nói “Làm thế là sai rồi, không tốt cho em bé” mà hãy nói “Em đúng là một bà mẹ tuyệt vời. Em có cần giúp gì không?”


Bởi vì cái giá phải trả cho những hành động và lời nói vô tâm đấy, chính là sức khỏe tâm thần và thể chất của người mẹ.


Nguồn : Linh Phan

2101.TU LUYỆN THÁNG NGÀY

 CHUYỆN RẤT NGẮN, NHƯNG LAN TỎA ĐẾN RẤT NHIỀU NGƯỜI...

------------------------Tâm đắc nhất câu nói:Thời gian có thể làm lòng người thay đổi nhưng ko bao giờ thay đổi đc tình cảm ba mẹ dành cho con cái❤️❤️❤️


.

Tôi lên giường ngủ lúc 11 giờ khuya, bên ngoài trời đang có tuyết rơi. Tôi co ro rúc vào trong chăn, cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem thì phát hiện nó đã ngừng hoạt động từ lúc nào, tôi đã quên không mua pin cho nó.

.

Bên ngoài trời lạnh như thế, tôi quả thực không muốn phải ngồi dậy, liền gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, ngày mai con có cuộc họp công ty, khoảng 6 giờ mẹ gọi điện đánh thức con dậy nhé!”.

.

Mẹ ở đầu dây bên kia giọng như đang ngái ngủ, nói: “Được rồi, mẹ biết rồi!”.

.

Sáng hôm sau, điện thoại báo thức vang lên trong lúc tôi còn đang mộng đẹp. Ở đầu dây bên kia, mẹ nói: “Con gái mau dậy đi, hôm nay con còn có cuộc họp đấy”.

.

Tôi mở mắt nhìn đồng hồ, mới có 5h40, liền cảm thấy khó chịu mà cằn nhằn mẹ: “Chẳng phải con nói 6 giờ mới gọi con dậy sao? Con còn muốn ngủ thêm một lát nữa, lại bị mẹ làm phiền rồi”.

.

Mẹ ở đầu dây bên kia lặng im không nói gì, tôi cũng cúp điện thoại…

.

Tôi ngồi dậy rửa mặt, chải đầu rồi ra khỏi nhà. Thời tiết thật lạnh, khắp nơi toàn là tuyết, trời đất chỉ một màu.

.

Tại ga xe bus tôi không ngừng dậm chân cho đỡ lạnh, trời vẫn còn tối đen như mực, đứng bên cạnh tôi là hai ông bà lão tóc bạc trắng.

.

Tôi nghe ông lão nói với bà: “Bà xem xem, cả đêm ngủ không yên giấc, mới sáng sớm đã thúc tôi dậy rồi, nên giờ mới phải chờ lâu như thế”.

.

Năm phút sau, cuối cùng xe bus cũng đã tới. Tôi vội bước lên xe, tài xế là một người thanh niên còn rất trẻ, anh ta chờ tôi lên xe rồi vội vã lái xe đi.

Tôi nói: “Khoan đã! Anh tài xế, phía dưới còn có hai ông bà lão nữa, thời tiết lạnh như thế mà họ đã đợi từ rất lâu rồi, sao anh không chờ họ lên xe mà đã đi rồi?”.

.

Anh ta ngoảnh đầu lại, cười nói: “Không sao đâu, đó là cha mẹ của tôi đó. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, nên họ đến xem tôi đấy”.

.

Tôi đột nhiên rơi lệ, nhìn lại dòng tin nhắn của cha tôi: “Con gái, mẹ của con cả đêm ngủ không được, mới sáng sớm đã tỉnh dậy, bà ấy lo con sẽ muộn giờ”…

Người Do Thái có một câu ngạn ngữ: “Lúc cha mẹ cho con thứ gì, con đều nở nụ cười; lúc con cái cho cha mẹ thứ gì, cha mẹ khóc”.

Cả đời này, người có thể làm cho chúng ta mọi thứ mà không cầu báo đáp chỉ có cha mẹ, vậy nên, dù thế nào cũng đừng phàn nàn họ, hãy thông cảm cho họ, quan tâm tới họ.

.

Hãy trân trọng từng phút giây bên cha mẹ, bởi không ai biết được khi nào họ sẽ rời xa ta mãi mãi.

Khi cha mẹ còn hãy luôn nở nụ cười, hãy luôn quan tâm chăm sóc tới họ, đừng để cha mẹ mỏi mắt ngóng trông mà không nhìn thấy hình bóng của bạn.

.

Khi bạn chập chững bước đi, chỉ có cha mẹ là người nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, dìu dắt bạn đi những bước đầu đời.

Khi bạn cất tiếng khóc chào đời, chỉ có cha mẹ là người hạnh phúc nâng niu bạn trong vòng tay, cũng chỉ có cha mẹ là người ngày đêm bỉm sữa, chăm sóc bạn từng miếng ăn giấc ngủ.

.

Khi bạn đau ốm, chỉ có cha mẹ là người mất ăn mất ngủ, ngày đêm túc trực bên giường bệnh. Vì bạn, dẫu phải bán đi khối tài sản cuối cùng trong tay, họ vẫn sẵn sàng.

.

Khi bạn gặp khó khăn trắc trở, hay khi cả thế giới đều quay lưng với bạn, thì cha mẹ vẫn luôn ở bên che chở bạn, vỗ về bạn. Thời gian có thể làm lòng người thay đổi, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi tình yêu cha mẹ dành cho bạn.


Via: Góc nhìn Alan

Copy nguồn

🐲KINGLONG WONMAN ĐĂNG - CAO TỔ CỦA NHỮNG VỊ VUA

  2019 thuê nhạc sĩ  phổ nhạc bài này làm hiệu doanh nghiệp, làm nhạc chờ công ty, giờ có rồi, nên lưu lại ở đây làm kỹ niệm  ĐĂNG CHO VAY -...