CHUYỂN ĐỔI NGÔN NGỮ BLOG

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

2214.PHÀM LÀ NGƯỜI THÔNG SUỐT, CÀNG SỚM HIỂU RA RẰNG: CÀNG HIỂU BIẾT, SỐNG CÀNG GIẢN ĐƠN

GIA CÁT LUẬT 0921888868 sưu tầm 




1. Người càng trí tuệ, vật chất càng đơn giản


Ở các nước Bắc u, không có tòa nhà chọc trời, mọi người ăn mặc đơn giản, lái những chiếc xe cũ, ăn những món ăn bình dân. Sau 7h tối, đường phố yên tĩnh, ít đèn đỏ rượu xanh, càng không có những tiêu dùng xa hoa kích thích thần kinh con người, mọi người ai ở nhà nấy cùng với gia đình của mình.


Người Thụy Điển có một câu nói xưa rằng:


"Tiền có thể cất đi, nhưng thời gian thì không, bạn tiêu thời gian như nào, bạn sẽ sống cuộc đời như vậy."


Cuộc sống của chúng ta, luôn ngập tràn nào là nhà cửa, xe cộ, tiền tài, rất ít người quan tâm tới vợ con, vườn tược.


Thực ra, chúng ta nên học cách giảm thiểu những dục vọng vô hạn với vật chất, quay về với một cuộc sống đơn giản, quay về với sự an tĩnh của tâm hồn. Cuộc sống là để "sống", mà "sống" thì không cần quá nhiều vật chất, mà cần "chất lượng".


Steve Jobs trở thành tỷ phú ở tuổi 27, năm đó, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng đã chụp lại được những bức ảnh về ông, và vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra rằng ngôi nhà của Jobs cực kỳ đơn giản, hầu như không có nhiều đồ đạc.


Jobs nói: "Tất cả những gì tôi cần là một tách trà, một chiếc đèn và một chiếc máy nghe nhạc".Mặc một chiếc quần bò đơn giản, sống trong một ngôi nhà đơn giản, sống một cuộc đời giản đơn. Thì ra, thiết kế đơn giản của Apple bắt nguồn từ chính lối sống đơn giản của Jobs.


Đơn giản thường đem lại cho con người ta một cảm giác rất thoải mái, nhẹ nhõm. Trong cuốn sách mang tên "Phong cách tối giản" có viết như này:


"Cuộc sống ít vật chất luôn có thể khiến con người ta cảm thấy tự do, đem lại cho họ sức sống mạnh mẽ, khiến con người ta tràn đầy hy vọng và mục tiêu. Nó cho phép con người thăng cấp về mặt tinh thần, chứ không phải trở thành một kẻ bị lấp đầy bởi vật chất."


Con người, thực ra chỉ là khách trong dòng thời gian, những thứ thừa thãi, không chỉ chiếm dụng thời gian, không gian, mà còn khiến thân và tâm của ta mệt mỏi, thậm chí đánh mất đi chính mình. Chỉ khi vật chất đơn giản, cuộc sống mới giản đơn, mới không cảm nhận được sự mệt mỏi, mới thực sự hạnh phúc.


2. Người trí tuệ, tinh thần phong phú


Thời đại càng hối hả, con người ta lại càng muốn sống chậm lại, tập trung vào thế giới tinh thần của mình, theo đuổi sự viên mãn về mặt tâm hồn. Đó là hội họa, là thư pháp, tiểu thuyết văn học, thơ ca, âm nhạc hay phong cảnh…


Con người ta luôn hỏi: làm sao mới có thể có được sự phong phú và tự do trong thế giới tinh thần? Thực ra, phương pháp hiệu quả nhất đó chính là: bớt quan tâm vật dục âm sắc lại, năng tiếp xúc nhiều hơn với những nét vẽ của nghệ thuật, văn hóa và ý thơ.


Một tác gia từng nói, đọc sách khiến người phụ nữ sản sinh ra một khí chất, kiểu khí chất này là một nét đẹp tồn tại độc lập với vẻ ngoài của họ. nVới bất cứ ai cũng đều như vậy cả.

Chúng ta có thể đọc sách nhiều hơn, và tốt nhất là hãy đọc cùng con trẻ. Ngoài đọc sách, chúng ta có thể đi du lịch, những cung đường ta từng đi qua, những con người mà ta từng gặp, những phong cảnh ta từng chiêm ngưỡng… tất cả sẽ khiến tư duy của ta được rộng mở, tính cách cũng trở nên khoáng đạt hơn.


Chúng ta cũng có thể xem phim, đi dạo, cảm nhận sự bình yên nơi sâu thẳm tâm hồn.

Thực ra, theo đuổi sự phong phú về tinh thần, cũng chính là có một cái tôi khác ngoài cuộc sống thực tế hối hả, làm những gì mình thích, bình lặng và hài lòng. Thế giới tinh thần của bạn càng phong phú, cuộc sống của bạn càng đơn giản và nhẹ nhõm hơn.


3. Người trí tuệ, làm người khiêm tốn


Triết học gia Hy Lạp Aristoteles từng nói: "Khiêm tốn với cấp trên là bổn phận, tử tế với đồng nghiệp là ôn hòa, khiêm tốn với cấp dưới là cao thượng, khiêm tốn với mọi người là điều nên làm."


Bậc thầy kinh kịch Trung Quốc hiện đại, Mai Lan Phường, trong một lần diễn vở kịch "Sát tích", trong khi mọi khán giả đều nhiệt liệt vỗ tay khen ngợi, thì có duy nhất một ông lão ăn vận đơn giản lớn tiếng nói: Không hay, không ra gì.


Mai Lan Phường không vì bị chê bai trước mặt nhiều người mà tức giận, cũng không bỏ ngoài tai lời chê bai của ông lão kia.


Sau khi diễn xong vở kịch, Mai Lan Phường không vào phòng tẩy trang, mà ngay lập tức chạy xuống khán đài, tìm ông lão đó.


Ông mời ông lão về nhà mình, kính cẩn và xin ông lão lĩnh giáo:


"Người nói tôi không tốt, chính là thầy tôi. Tiên sinh nói tôi diễn không hay, ắt có cao kiến gì đó, mong được ngài thỉnh giáo, người học trò tôi xin kính cẩn lắng nghe."


Ông lão thấy được thành ý của Mai Lan Phường, bèn nói:


"Trong vở kịch lúc nãy, bước đi lên lầu và xuống lầu của nhân vật chính, nếu theo quy định của LiYuan (học viện biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc hoàng gia đầu tiên được biết đến ở Trung Quốc) thì phải là lên 7 xuống 8, tại sao cậu lại diễn thành lên 8 xuống 8?


Mai Lan Phường nghe xong đột nhiên ngộ ra, liên tục cảm ơn ông lão.


Người trí tuệ, càng hiểu thế nào là kính nhường và khiêm tốn, họ không tự mãn vì những thành quả trước mắt, thay vào đó, luôn giữ cho mình một thái độ khiêm tốn, lễ độ và cầu tiến.


Người càng trí tuệ, sống càng đơn giản, làm việc càng chuyên tâm, họ là tuýp người rất dễ dàng làm một việc gì đó tới cực hạn.


Sinh dễ, sống dễ, nhưng cuộc sống lại không dễ dàng; sinh đơn giản, sống đơn giản, cuộc sống lại không đơn giản.


Đơn giản là một ý niệm cuộc sống, là sự theo đuổi về mặt tinh thần, càng là một định hướng giá trị.


Chúng ta thường nói, cuộc sống đơn giản là cần phải học cách "đoạn, hợp, ly", là phải biết cách từ bỏ, biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì.


Cuộc sống trước giờ chưa bao giờ là càng ít thì càng tốt, mà là càng đơn giản, càng biết thỏa mãn thì càng tốt, dũng cảm từ bỏ, dũng cảm xí xóa, từ đó đạt được sự tự do cả về tinh thần và cuộc sống.


Người càng trí tuệ, càng hiểu thế nào là "cầm lên được thì cũng buông xuống được", biết cách đơn giản hóa sự phức tạp, càng sống đơn giản, càng dễ dàng hạnh phúc.


Nguồn: Báo Dân sinh

2213. Tu khẩu: Gặp người không nói chuyện nhân gian, làm người vô sự giữa trần gian

GIA CÁT LUẬT 0921888868 sưu tầm 



Có câu rằng: “Thiện ý một câu ấm ba đông, lời độc lạnh người sáu tháng ròng”, một câu nói vô ý có thể thay đổi cả một đời của người khác. Không ai thích những lời nói ác ý mang theo năng lượng tiêu cực cả, vừa làm tổn thương người khác mà cũng gây bất lợi cho chính mình.


 Pháp tu lạy Phật không chỉ là mấy cái lễ bình thường vô thưởng vô phạt!

Gặp người không nói chuyện nhân gian, làm người vô sự giữa thế gian. (Ảnh: Soundofhope)

Có một câu ngạn ngữ tiếng Anh rất hay “put oneself in someone’s shoes“, ý là hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, như vậy sẽ không dễ làm cho người khác bị tổn thương. Phật gia giảng “tu khẩu”, nói lời không thích hợp sẽ tạo khẩu nghiệp, tự mình chuốc lấy thống khổ.


Cổ nhân nói: “Gặp người không nói chuyện nhân gian, làm người vô sự giữa thế gian”. Kiểm soát cái miệng, điều gì nên nói thì nói, điều gì không nên nói thì im lặng, như vậy mới có thể tránh được tai họa mà đắc được phúc báo.


1. Không nói lời thị phi


Thời đại internet, muốn lan truyền tin đồn gì đó thật dễ dàng, cho nên anh hùng bàn phím mới có đất để dụng võ. Bọn họ rất thích thú với những lời đồn đại, bịa đặt, xem như là đề tài chính để nói chuyện.


Họ không kiêng nể gì mà đàm luận về đời tư của người khác, tùy tiện bình phẩm về người khác, một khi tâm ý không hòa hợp, là bắt đầu lôi những lời lẽ dơ bẩn ra để nhục mạ nhau.


Phật gia thường giảng “Khẩu nghiệp”. Mỗi lần nói ra lời làm tổn thương người khác, đều đã là tạo nghiệp cho chính mình.


Nguyễn Linh Ngọc là nữ diễn viên thế hệ đầu tiên của Trung Quốc, cũng bởi vì có một tờ báo nhỏ nào đó tung tin đồn thất thiệt về đời sống cá nhân của bà, bôi xấu, làm cho dư luận xôn xao lên, cuối cùng Nguyễn Linh Ngọc không chịu nổi áp lực, phải uống thuốc ngủ để tự sát.


Lưỡi không xương, giết người không máu. Rất nhiều người khi nói chuyện toàn là những chuyện thị phi, chê bai người khác, còn dương dương tự đắc, soi mói chuyện khắp thế gian. Nhưng lại không biết được là đang tích nghiệp ngày càng nhiều, sớm muộn rồi báo ứng cũng sẽ đến.


 

Tu khẩu, chính là tích góp từng chút phúc phận cho bản thân. (Ảnh: Pixabay)

Trong “Cách ngôn liên bích” nói: “Tĩnh tọa thường suy nghĩ về bản thân mình, đừng đàm luận về chuyện của người khác”. Lời nói sắc như dao có thể làm tổn thương người khác, nên cần lưu chút khẩu đức, tích góp từng chút phúc phận cho bản thân.


2. Không phàn nàn về cuộc sống


Cuộc sống thật không dễ dàng, mỗi người đều phải mang gánh nặng trên vai và tiến về phía trước. Vào lúc đáng ra phải nỗ lực không ngừng, có người lại nói: “Cố gắng cũng vô dụng thôi”.


Bọn họ cứ lảm nhảm như vậy, nói cho thỏa thích xong rồi mọi việc lại như cũ, không cải biến được gì cả. Rồi sau đó cuộc sống cừ dần dần mà tụt dốc đi xuống.


Người hay phàn nàn sẽ không có bạn bè. Cuộc sống của bọn họ không thuận lợi, muốn tìm bạn bè để than phiền, làm cho người khác cũng bị lây năng lượng phụ diện của họ.


Đời là bể khổ, mọi người đều muốn hướng đến tương lai tươi sáng, không có ai lại thích nghe những lời chán chường thất vọng cả.


Càng phàn nàn nhiều, năng lượng phụ diện sẽ vây kín lấy cơ thể, làm cho bản thân mất đi sự tự tin và sức sống, cuộc sống cũng sẽ bị ảnh hưởng.


Ai cũng có những giai đoạn khó khăn và thất bại, đó đã là một phần của cuộc sống. Không phàn nàn mới là thái độ đúng đắn.


3. Không khoe khoang chính mình


Tô Đông Pha khi còn bé đã đọc rất nhiều sách, còn nhỏ đã đọc xong tứ thư ngũ kinh, thế là ông dán trước cửa thư phòng câu đối: “Biết hết chữ thiên hạ; Đọc hết sách thế gian”.


Mẹ của ông biết được, cầm đến một quyển sách nhỏ, mở ra một trang, nhờ ông chỉ giáo. Tô Đông Pha rất xấu hổ, bởi vì ông chưa từng thấy qua quyển sách này.


Sau đó ông đổi đôi câu đối thành: “Cố gắng biết hết chữ thiên hạ; Quyết chí đọc hết sách thế gian”. Ông đã thay cái “cuồng khí” trước kia biến thành mục tiêu để nỗ lực rồi.


Từ đó trở về sau, Tô Đông Pha bắt đầu trở nên khiêm tốn, siêng năng học chữ, đọc sách, cuối cùng trở thành một đại thi văn hào nổi tiếng.


tu khẩu

Im lặng là vàng, không nói nhiều, không nói loạn, mới thể hiện là một người có tu dưỡng. (Ảnh: Soundofhope)

Người khác khen ngợi thì gọi là dư luận, tự mình phô trương thì gọi là khoác lác. “Trời không nói mà tự cao, đất không nói mà tự dày”, người có học thức chân chính thì không cần phải đi khoe khoang về bản thân mình.


Người giỏi còn có người giỏi hơn, trên trời còn có trời, buông tính kiêu ngạo xuống, khiêm tốn học hỏi, không ngừng hoàn thiện, trở thành người tốt hơn.


Thị phi chỉ vì miệng lắm lời, phiền não cũng bởi bon chen đời. Im lặng là vàng, không nói nhiều, không nói loạn, mới thể hiện là một người có tu dưỡng.


Làm người, cần phải cố gắng để lời nói đi đôi với việc làm, có thể kiểm soát cái miệng của mình mới là người có trí tuệ.


Làm một người có trí tuệ, đối xử tử tế với người khác, quý trọng chính mình, bảo trì lương thiện, mỗi lời nói hành động đều cân nhắc đến người khác, thế giới này sẽ tự nhiên mà trở nên tốt đẹp hơn.


Chân Chân (Biên dịch)

2212.BINH PHÁP

 GIA CÁT LUẬT 0921888868 sưu tầm 



Thái công binh pháp (太公兵法)


Là tác phẩm binh pháp đầu tiên của Trung Hoa, 1 trong 7 bộ binh pháp nổi tiếng của Trung Quốc. Tương truyền do Khương Tử Nha đời nhà Chu viết nên. Nhằm đưa ra những lý luận có hệ thống về mưu lược sử dụng trong chiến tranh. Từ các chiến lược trị quốc, huy động các nguồn lực của Quốc gia cho đến xây dựng quân đội, chiến thuật tác chiến.


Nhiều ý kiến cho rằng bộ binh pháp này chỉ 1 phần lý thuyết cơ bản của Khương Tử Nha, còn lại là của người thời Chiến Quốc thêm thắt vào. Dù vậy nó cùng với các bộ Úy Liễu Tử, Ngô Khởi, Binh Pháp Tôn Tử vẫn là những bộ binh thư đi trước phương Tây khá xa do đương thời, Châu Âu chưa có bộ binh thư nào viết về chiến lược kinh tế, quân sự, ngoại giao trong chiến tranh tầm vi mô đến vĩ mô.



Cấu trúc gồm có 6 bộ:


Văn thao (文韬): dụng nhân – trị quốc


Võ thao (武韬): dụng binh


Long thao (龙韬): tuyển tướng


Hổ thao (虎韬): quân hình – khí tài.


Báo thao (豹韬): Chiến thuật.


Khuyển thao (犬韬): Luyện sĩ


Trong đó Báo Thao nói về các biện pháp chiến thuật cho những tình huống gặp phải do địa hình như rừng cây, đồi núi, thung lũng, ao hồ,... Nó cũng thảo luận về các phương pháp kìm chế giặc mạnh, dàn trận hiệu quả, phản công mạnh mẽ. Chương này mục đích để dạy cho người chỉ huy nhận biết điểm mạnh điểm yếu của địch và ta, từ đó đưa ra các giải pháp phù hợp để khắc chế và giành chiến thắng.



Thiên thứ 1: LÂM CHIẾN


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn quân tiến sâu vào đất chư hầu gặp phải rừng rậm, ta và địch chia rừng ra chống giữ nhau. Ta làm thế nào để thủ thì kiên cố mà đánh thì chắc thắng?”


Thái Công đáp: “Cho ba quân của ta lập thành một đội, xung kích, chỗ nào tiện lợi thì đóng quân cung nỏ bên ngoài kích thuẫn ở bên trong. Chặt cây cỏ cho thật trống, để tiện đường đánh giặc của ta.


Chỗ cao cắm cờ xí, nhắc nhỡ binh sĩ cẩn thận không để cho địch biết rõ tình hình của phép đánh giặc trong rừng thì phải cho quân sử dụng mâu kích xếp thành hàng ngũ, chỗ rừng thưa cho kị binh yểm trợ, chiến xa đặt ở đàng trước, thấy tiện lợi thì đánh, thấy không có lợi thì đừng.


Ở cánh rừng hiểm trở ắt phải bố trí một đội xung kích để phòng ngừa mặt trước mặt sau, quân ta phải đánh nhanh, quân địch tuy đông nhưng tướng địch ắt sẽ bỏ chạy, ta cho binh sĩ luân phiên vừa đánh vừa nghỉ. Mọi người phải đi theo đội ngũ của mình, ấy là phép đánh giặc trong rừng”.




Thiên thứ 2 : ĐỘT CHIẾN


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi quân địch tiến sâu vào nước ta xâm chiếm đất đai ta, lừa bắt trâu và ngựa của ta, quân địch lại đến bao vây dưới chân thành ta, quân sĩ ta kinh hãi, nhân dân ta vì tiếc của cải nên bị địch bắt sống, như vậy làm thế nào để phòng thủ thì kiên cố mà đánh thì chắc thắng?”


Thái Công đáp: “Trường hợp này phải dùng đột binh, vì trâu ngựa không được ăn, binh sĩ hết lương thực. Nên phải đánh nhanh ở mặt trước, rồi ra lệnh cho các ấp xa xôi chọn quân sĩ tinh nhuệ đánh nhanh ở mặt sau, rồi tổ chức đánh địch ban đêm, quân ta tinh nhanh, địch tuy đông, tướng địch cũng có thể bị ta bắt sống”.


Võ Vương hỏi: “Địch chia ra ba bốn mặt hoặc tiến đánh chiếm đất đai ta, hoặc dùng quân bắt trâu ngựa ta, đại quân của địch chưa đến đầy đủ mà cho những cánh quân ô hợp bao vây chân thành ta, khiến cho ba quân ta sợ hãi, như vậy phải làm thế nào?”


Thái Công đáp: “Ta phải quan sát cẩn thận, khi quân địch đến đầy đủ thì phải chuẩn bị chu đáo mà chờ địch đến. Cách thành 4 dặm cho xây chiến lũy, chiêng trống cờ xí đều bày ở trên lũy, các đội khác đặt làm phục binh. Trên chiến lũy có đặt nhiều nỏ mạnh, cứ trăm bộ lại có một cửa đột kích, trước mỗi cửa đều có kị binh và chiến xa.


Các chiến sĩ tinh nhuệ, có sức mạnh và gan dạ mai phục một nơi. Nếu quân địch kéo đến cho khinh binh ra giao chiến rồi giả thua bỏ chạy, khi ấy ở trên thành treo cờ xí, đánh chiêng trống làm như cố thủ, quân địch cho rằng quân ta thủ thành nên bao vây, lúc đó phục binh của ta xông ra đánh ở giữa, hoặc đánh ở bên ngoài, quân ta đánh nhanh, đằng trước, hoặc đằng sau.


Quân địch dù có liều lĩnh cũng không hề chống cự nổi, kẻ nhát gan cũng không kịp bỏ chạy.


Đó gọi là đột chiếm, quân địch tuy đông, tướng địch ắt sẽ bỏ chạy”.


Võ Vương nói: “Hay lắm”




Thiên thứ 3: ĐỊCH CƯỜNG


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn quân tiến sâu vào đất chư hầu, quân ta và quân địch đương đầu nhau, địch đông ta ít, địch mạnh ta yếu. Nửa đêm quân địch kéo đến hoặc đánh bên trái, hoặc đanh bên phải, quân ta náo động, như vậy phải làm sao để đánh thì thắng mà thủ thì vững chắc”.


Thái Công đáp: “Đó là quân địch uy hiếp quân ta, có lợi cho việc đánh chứ không có lợi cho việc phòng thủ. Ta phải chọn lựa binh sĩ có tài, biết sử dụng nỏ mạnh, chiến xa và cưỡi ngựa, ra quân bên trái và bên phải, rồi đánh nhanh ở đàng trước và đánh gấp ở đàng sau, hoặc đánh ở bên ngoài, hoặc đánh ở bên trong. Như vậy binh sĩ địch ắt phải rối loạn, tướng địch ắt phải sợ hãi”.


Võ Vương hỏi: “Quân địch án ngữ ở phía trước ta, đánh gấp ở phía sau ta, cắt đứt đường tiến quân của cánh quân tinh nhuệ ta, chặn đứng binh sĩ tài ba của ta, khiến quân ở trong và ngoài của ta không thể liên lạc với nhau, quân ta bị rối loạn, tan tác và bỏ chạy. Binh sĩ không có tinh thần chiến đấu, tướng súy và quan quân không quyết tâm chống giữ, như vậy phải làm thế nào?”


Thái Công đáp: “Câu hỏi của vua sáng suốt lắm! Vậy ta phải ra hiệu lệnh cho rõ ràng. Dùng những người dũng cảm tinh nhuệ và dám mạo hiểm, một người cầm đuốc, hai người đánh trống, như vậy ta sẽ biết được chỗ ở của địch. Lúc ấy ta đánh vào bên ngoài hoặc bên trong, rồi ra ám hiệu cho tắt lửa và ngừng đánh trống. Trong và ngoài hợp lực đánh thật nhanh, quân địch ắt phải thua.




Thiên thứ 4: ĐỊCH VŨ


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn quân tiến sâu vào đất chư hầu bất thần gặp quân địch đông và mạnh, chúng dùng chiến xa và kị binh bao vây bên trái và bên phải ta, quân ta đều sợ hãi bỏ chạy không thể ngăn cản được, như vậy phải làm sao?”


Thái Công đáp: “Như vậy gọi là bại binh rồi, phải khéo léo thì có thể thắng, nếu không khéo thì sẽ bị tiêu diệt”.


Văn Vương hỏi: “Phải làm như thế nào?”


Thái Công đáp: “Ta phải bố trí lính tinh nhuệ, nỏ mạnh, chiến xa và kị binh ở bên trái và bên phải trước, sau cách nhau ba dặm. Khi quân địch đuổi ta thì cho chiến xa và kị binh xông ra đánh bên trái và bên phải. Làm như vậy quân địch ắt phải náo loạn, và quân bỏ chạy của ta cũng sẽ dừng lại.


Võ Vương hỏi: “Khi quân địch đương đầu với chiến xa và kị binh của ta, địch đông ta ít địch mạnh ta yếu, quân địch hàng ngủ chỉnh tề có trật tự và tinh nhuệ, quân ta không dám chống lại địch, như vậy phải làm sao?”


Thái Công đáp: “Ta chọn binh sĩ tinh nhuệ dùng nỏ mạnh, mai phục bên trái và bên phải, chiến xa và kị binh đóng yên một chỗ, đợi đến khi quân địch đi qua chỗ phục binh của ta, cung nỏ bên trái và bên phải cùng lúc bắn ra. Lúc ấy chiến xa kị binh và tinh binh tiến đánh thật nhanh hoặc đánh đằng trước địch hoặc đánh đằng sau địch.


Quân địch tuy đông nhưng tướng địch ắt bỏ chạy.




Thiên thứ 5: ĐIỂU VÂN SƠN BINH


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn quân tiến sâu vào đất chư hầu gặp phải núi đá cao vòi vọi mà không có cỏ cây, bốn bề đều đương đầu với địch, ba quân ta sợ hãi, binh sĩ ta hoang mang, như vậy phải làm thế nào để thử thì vững chắc mà đánh thì sẽ thắng?”


Thái Công đáp: “Khi đóng quân ở trên núi cao thì sẽ bị địch uy hiếp bao vây, khi đã chọn núi để đóng quân thì phải bày điểu vân trận. Theo cách thức bày trận, trận điểu vân thì phía dương và phía âm cũng phải phòng bị hoặc đóng quân ở phía âm hoặc đóng quân ở phía dương. Nếu đóng quân ở phía dương thì lo phòng bị ở phía âm, nếu đóng quân ở phía âm thì lo phòng bị ở phía dương. Nếu đóng quân ở phía bên trái thì lo phòng bị ở phía bên phải, nếu đóng quân ở phía bên phải thì lo phòng bị ở phía bên trái. Như vậy quân đich chỉ có thể đánh phá ở phía bên ngoài của cánh quân phòng thủ mà thôi. Những con đường ăn thông đến hang động phải dùng chiến xa ngăn chặn. Cờ xí cấm ở trên cao nhắc nhở binh sĩ cẩn thận không để cho quân địch biết rõ tình hình của ta.


Như vậy gọi là xây thành ở trên núi. Khi hàng ngũ đã đàng hoàng, binh sĩ đã bày xong trận, pháp lệnh đã được thi hành, quân giả và quân chính quy đã được thiết lập. Tất cả đều lập đội xung kích ở bên ngoài núi. Chỗ đóng quân phải chia chiến xa và kị binh ra bày điểu vân trận rồi thúc quân đánh thật nhanh. Như vậy quân địch tuy đông, tướng địch có thể bị bắt sống.




Thiên thứ 6: ĐIỂU VÂN TRẠCH BINH


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn binh tiến sâu vào đất chư hầu: ta và địch gặp nhau tại con sông, địch giàu có mà chưa đông, ta nghèo nàn mà binh ít. Ta muốn vượt sông đánh địch mà không thể tiến, muốn cầm cự lâu ngày mà không đủ lương thực. Chỗ ta đóng quân là nơi nước mặn đồng chua bốn bề không có làng mạc, lại không có cỏ cây. Quân ta tìm không ra lương thực, trâu và ngựa của ta không có rơm cỏ để ăn. Như vậy phải làm sao?”.


Thái Công đáp: “Ba quân ta không phòng bị, trâu ngựa không có thức ăn, binh sĩ không có lương thực, như vậy phải tìm cách đánh lừa địch để bỏ đi ngay và phải đặt phục binh ở đằng sau”.


Võ Vương hỏi: “Ta không đánh lừa được địch mà binh sĩ ta lại hoang mang, địch đánh phía trước và phía sau ta. Ba quân ta tán loạn thua chạy. Như vậy phải làm sao?”


Thái Công đáp: “Ta tìm lối thoát là chính, dựa theo tình hình địch mà sử dụng một cách khéo léo”.


Võ Vương hỏi: “Quân địch biết rằng ta có đặt phục binh. Nên đại quân của chúng không dám vượt sông mà chỉ cho những toán nhỏ qua sông. Quân ta thấy vậy rất lấy làm sợ hãi. Như vậyphải làm sao?”


Thái Công đáp: “Nếu như vậy ta phải chia ra làm nhiều toán xung kích, chọn chỗ tiện lợi mà đóng quân. Đợi những toán quân nhỏ của địch sang đến bên này bờ sông thì ta cho phục binh đánh nhanh ở phía sau. Nỏ mạnh ở bên trái và bên phải cùng lúc bắn ra. Chiến xa và kị binh lập thành trận điểu vân lo phòng bị ở trước và ở sau. Quân ta đánh thật nhanh, quân địch thấy quân ta tiến đánh ắt họp đại binh lại để vượt sông. Khi đó ta cho phục binh đánh nhanh ở phía sau, chiến xa và kị binh tiến đánh bên trái và bên phải. Quân địch tuy đông, tướng của địch cũng sẽ bỏ chạy. Điểm quan trọng của việc dùng binh là trong khi lâm chiến với địch phải tuỳ nghi mà đặt xung trận và coi chỗ nào tiện lợi thì đóng quân rồi sau mới chia kị binh ra thành lập điểu vân trận. Đó là điều đặt biệt của việc dùng binh. Gọi là điểu vân tức là điểu tan vân hợp (chim bay tản ra và mây tụ hợp lại).




Thiên thứ 7: THIỂU CHÚNG


Võ Vương hỏi Thái Công rằng: “Ta muốn dùng binh ít mà đánh binh đông, dùng binh yếu đánh binh mạnh, như vậy phải làm sao?”.


Thái Công nói: “ Muốn dùng binh ít để đánh binh đông thì phải đợi khi chiều tối cho binh mai phục ở chổ cỏ cây rậm rạp và đoạn đường hiểm yếu mà đánh địch. Còn muốn dùng binh yếu đánh quân mạnh thì phải được sự trợ giúp của nước lớn đối với các nước láng giềng”.


Võ Vương hỏi: “Chỗ ta đóng quân không có cỏ cây rậm rạp lại không có những quảng đường hiểm yếu. Địch không đến vào buổi chiều, ta lại không được sự giúp đỡ của nước lớn và các nước láng giềng. Như vậy phải làm thế nào?”


Thái Công đáp: “Ta dùng nghệ thuật đánh lừa để dụ dỗ chúng, làm cho tướng của địch phải nghi ngờ. Ta đi đường cong khiến cho địch phải qua chỗ cỏ cây rậm rạp. Ta đi đường xa, khiến địch phải gặp ta vào buổi chiều. Đánh vào lúc địch chưa kịp vượt sông. Hậu quân của địch chưa kịp xuất quân, thì ta cho phục binh đánh nhanh ở bên trái và bên phải.


Chiến xa và kị binh quấy nhiễu mặt trước và mặt sau của địch. Quân địch tuy đông tướng địch cũng phải bỏ chạy. Sau đó ta phải giao hảo với nước lớn, nhún nhường đối với binh sĩ các nước láng giềng, dùng của cải dụ dỗ họ. Dùng lời lẽ khiêm nhường đối với họ, làm như vậy ta sẽ được nước lớn và các nước láng giềng trợ giúp”.




Thiên thứ 8: : PHÂN HIỂM


Võ Vương hỏi Thái Công: “Khi dẫn quân tiến sâu vào đất chư hầu, gặp địch tại nơi hiểm trở, bên trái của ta là núi, bên phải là sông. Bên phải của địch là núi, bên trái là sông. Địch và ta chia vùng hiểm trở mà chống cự nhau, phải làm sau để thủ thì vững chắc mà đánh thì sẽ thắng?”.


Thái Công nói rằng: “Đóng quân bên tả núi thì phòng bị bên hữu núi, đóng quân bên hữu núi thì phòng bị bên tả núi. Chỗ hiểm trở có sông lớn không có thuyền thì dùng cầu nổi (thiên hoàng) để binh ta sang sông, xong phải mở rộng đường đất để tiện cho chiến đấu, đặt xe vũ xung ở trước và sau, nỏ mạnh bày ở hai bên, ra lệnh giữ kỹ các tuyến đường dùng xe vũ xung chặn các cửa hang, cắm cờ xí ở trên cao, như vậy gọi là xây thành bằng xe. Theo phép đánh giặc thì ở chỗ hiểm yếu phải đặt xe vũ xung ở phía trước và cỗ xe đại lỗ dùng để yểm trợ. Binh sĩ tinh nhuệ và nỏ mạnh ở hai bên trái và phải có 3000 người để đóng đồn và bày xung trận. Chỗ tiện lợi thì đóng quân. Tả quân ở bên trái, Hữu quân ở bên phải, Trung quân ở giữa, cùng lúc tiến đánh, đánh xong trở về đồn, thay phiên nhau vừa đánh vừa nghỉ, đánh đến khi nào thắng mới thôi”.


Võ Vương khen rằng : “Hay lắm”




Tiếp đến là Khuyển Thao đã hé lộ lối đánh ưa thích của người TQ cổ đại khi sử dụng ba binh chủng chiến xa, bộ binh và kỵ binh -  chiến thuật trong nhiều tình huống cụ thể" và thảo luận, so sánh về hiệu quả chiến trường của ba lực lượng này.

...



Thiến thứ 5: QUÂN BINH


Võ Vương hỏi Thái Công: “Lấy xe đánh với quân bộ thì một xe đương đầu nổi với mấy quân bộ, mấy quân bộ đương đầu nổi với một xe, lấy quân kị đánh với xe, thì một xe đương đầu với mấy kị, mấy kị đương đầu nổi với một xe?”




Thái Công đáp rằng: “Xe là vây cánh của quân. Xe dùng để đánh phá những trận địa kiên cố của địch và dùng làm phương tiện lúc thua chạy. Kị dùng để dò xét tình hình, xếp viện cho quân bại trận, cắt đứt đường tải lương của quân giặc. Cho nên nếu xe và kị chưa giao chiến với địch thì một xe không thể đương đầu đươc với một quân bộ. Tuy nhiên nếu quân đông lập thành trận địa thì ở vị thế dễ dàng một xe sẽ đánh được 80 quân bộ, 80quân bộ sẽ đánh được một xe. Một kị sẽ đánh được 8 quân bộ, 8 quân bộ đánh được một kị. Một xe đánh được 10 kị, 10 kị đánh được một xe. Nếu ở địa thế hiểm trở, thì một xe địch được 40 quân bộ, 40 quân bộ địch được một xe. Một kị địch được 4 quân bộ, 4 quân bộ địch được một kị. Một xe địch được 6 kị, 6 kị địch được một xe. Xe và kị là binh khí mạnh trong quân đội. 10 xe có thể đánh bại ngàn người, trăm xe đánh bại vạn người, 10 kị đánh bại trăm người, trăm kị đánh bại ngàn người. Đó là con số rât lớn”.



Thiên thứ 8: CHIẾN XA


Võ Vương hỏi Thái Công: “Phép đánh bằng chiến xa như thế nào?”




Thái Công đáp: “Quân bộ phải biết trước biến động, xe phải biết trước địa hình, kị phải biết trước đường xa lạ. Phàm tử địa của xe thì có mười và thắng địa của xe chỉ có tám mà thôi”.


Võ Vương hỏi: “Mười điều tử địa là gì?”


Thái Công đáp:


“ –  Đi được mà không về được là tử địa của xe


– Vượt được đất hiểm trở, lấn được địch mà đi xa là kiệt địa của xe.


–  Tiến dễ dàng, sau hiểm trở là khốn địa của xe.


–  Bị rơi vào vùng hiểm trở khó mà thoát ra ngoài là tuyệt địa của xe.


– Lúc xe lọt vào đầm trạch, bùn đất dính đầy xe là lao địa của xe.


–  Bên trái hiểm trở, bên phải dễ dàng, phía trên có gò đống mà xe phải leo dốc là nghịch địa của xe.


–  Lúc xe đi qua bãi ruộng cỏ mênh mông, phải vượt qua các đầm, ao sâu kín là thất địa của xe.


–  Xe ít đường di chuyển dễ dàng lại không đương đầu nổi với quân bộ là bại địa của xe.


–  Phía sau có hào lạch, bên trái có sông sâu, bên phải có đồi núi cao là hoại địa của xe


–  Xe di chuyển gặp lúc mưa dầm dề ngày đêm, mà luôn phải di chuyển, đường sá ngập lụt, vỡ lở, đằng trước không thể tiến, đằng sau không giải toả được, đó là hảm địa của xe.


Mười điều trên là tử địa của xe. Nếu tướng vụng về thường bị bắt, tướng sáng suốt sẽ tránh khỏi”.




Võ Vương hỏi: “Tám điều thắng của xe thì thế nào?”


Thái Công đáp:


“ – Phía trước phía sau trận địa địch chưa ổn định thì phải tiến công ngay.


–  Cờ xí rối loạn, người và ngựa xáo trộn thì tiến công ngay


–  Sĩ tốt chạy tán loạn, ở cả phía trước, sau, phải, trái thì phải tiến công ngay.


– Trận địa không kiên cố, sĩ tốt hai mặt trước sau dựa dẫm lẫn nhau thì tiến công ngay.


– Quân địch đi đến đằng trước thì ngờ vực, đến đằng sau thì hoảng hốt thì tiến công ngay.


–  Ba quân sợ hãi, buộc lòng nổi dậy một cách bất đắc dĩ thì tiến công ngay


–  Đánh ở địa thế dễ dàng mà trời tối, không giải vây được thì tiến công ngay.


– Quân di chuyển đường xa, nên về muộn, trời tối mới cắm trại, quân lính hoang mang thì tiến công ngay.


Tám điều trên là đất thắng của xe. Vị tướng thông suốt mười điều hại, tám điều thắng thì dù địch có dùng hàng ngàn xe, hàng vạn kị bao vây tiến công thì trong vạn trận đánh, vị tướng đó cũng sẽ chiến thắng”.




Thiên thứ 9: THIÊN KỴ


Võ Vương hỏi Thái Công: “Phép đánh bằng chiến kị như thế nào?”.


Thái Công đáp: “Đánh bằng chiến kị thì có mười lúc thắng, chin lúc bại”.


Võ Vương hỏi: “Mười lúc thắng ra sao?”


Thái Công đáp:


“ – Lúc địch mới đến, thế trận chưa định hẵn, hai cánh quân tiền và hậu chưa hỗ trợ nhau được, ta đánh phá các chiến kị phía trước, đồng thời đánh hãm hai mặt tả hữu thì địch sẽ chạy ngay.


–  Lúc địch dàn trận đã chỉnh tề, kiên cố, sĩ tốt quyết đấu đến cùng, thì quân kị của ta phải sát cánh bên nhau, hoặc đuổi đi, hoặc đuổi lại, hành động nhanh như gió, mạnh như sấm sét, ngày cũng như đêm, thay cờ xí đổi y phục thì quân ta ắt sẽ thắng.


–  Lúc địch bố trí trận địa chưa kiên cố, sĩ tốt chưa muốn đánh thì ta lấn hai mặt tiền, hậu của chúng, đón hai mặt tả hữu mà đánh, địch sẽ hoảng sợ.


–  Lúc chiều về quân địch muốn về nghỉ ngơi, quân lính hoang mang, ta kẹp sát hai bên hông của chúng tiến đánh nhanh mặt sau, lấn chiếm cửa thành luỹ khiến địch không có lối vào, địch ắt sẽ bại ngay.


–  Lúc địch không có địa thế hiểm trở để phòng thủ kiên cố thì quân ta xâm nhập đuổi đánh chúng, cắt đứt đường tiếp tế lương thực thì quân địch sẽ bị đói.


–  Lúc ta đóng ở vị thế bằng phẳng dễ dàng, bốn mặt trông thấy địch, ta dùng xa kị để đánh phá, địch sẽ rối loạn ngay.


–  Lúc địch tháo chạy, sĩ tốt tán loạn, ta xuất binh và đánh kẹp hai bên hông chúng, hoặc chặn hai mặt tiền hậu, thì sẽ bắt được tướng địch.


–  Lúc chiều xế địch trở về, quân chúng đông nên rối loạn, ra lệnh cho 10 kị của ta lập thành đội, trăm kị hợp thành đồn, 5 xe lập thành một tụ, 10 xe hợp thành một quần, cắm cờ xí nhiều nơi, hoặc cắt đứt liên lạc giữa hai mặt tiền, hậu của chúng thì sẽ bắt sống được tướng địch.


Đó là mười lúc thắng của quân kỵ”.




Võ Vương hỏi: “Chín điều bại như thế nào?”


Thái Công đáp:


“- Phàm đánh phá địch bằng quân kị mà không thể phá trận, địch sẽ vờ thua chạy rồi dùng xa kị phản kích mặt sau của ta. Đó là bại địa của quân kị.


– Lúc đuổi theo quân địch qua vùng hiểm trở, truy kích liên tục. Địch sẽ phục ở hai bên hông ta, đồng thời cắt đứt mặt sau của ta. Đó là vi địa của quân kị.


–  Lúc có đường đi mà không lối về, không có ngõ ra, gọi là bị vây hãm vào gầm trời, dồn vào tử huyệt. Đó là tử địa của quân kị.


– Lối vào thì hẹp, lối ra thì xa, địch yếu cũng có thể đánh được ta mạnh, địch ít cũng có thể đánh được ta đông. Đó là mạt địa của quân kị.


– Hai bên tả hữu có nước, mặt trước gò lớn, mặt sau núi cao, khi đánh nhau với địch quân ta ở giữa hai dòng nước, địch ở bên ngoài và trong. Đó là gian địa của quân địch.


–  Địch cắt đường tải lương của ta, đi mà không về được. Đó là khốn địa của quân kị.


–  Khi tiến vào nơi nước đục, đầm ao, tiến thoái lưỡng nan. Đó là hoạn địa của quân kị.


–  Bên tả có mương sâu, bên hữu có đồi núi cao thấp đều như bình địa, tiến thoái đều làm mồi cho địch. Đó là hãm địa của quân kị.


Chín điều trên là tử địa của quân kị, tướng sáng suốt thì có thể thoát khỏi. Tướng u muội thì sẽ bị thảm hại vậy”.




Thiên thứ 10: CHIẾN BỘ


Võ Vương hỏi Thái Công: “Nguyên tắc đánh nhau giữa bộ binh và xa kị như thế nào?”.


Thái Công đáp: Nếu bộ binh và xa kị đánh nhau thì bộ binh phải dựa vào gò đống hiểm trở, dùng binh khí dài, cung nỏ mạnh đi trước, binh khí ngắn, cung nỏ yếu đi sau, lúc tiến lúc dừng. Xa kị của địch tuy đông, nhưng khi đến đã gặp trận tuyến kiên cố và đánh nhanh ở phía sau có quân tài giỏi và cung nỏ mạnh sẵn sang chống trả”.


Võ Vương hỏi: “Ta không có gò đống, cũng không có địa thế hiểm trở, khi địch kéo nhiều quân đến, xa kị đánh kẹp hai bên hông ta, đón đánh hai mặt tiền và hậu của ta, quân ta khiếp sợ, thua chạy tán loạn thì phải làm sao?”.


Thái Công đáp rằng: “Ra lệnh cho sĩ tốt ta đóng hàng rào gỗ, chông gai, đặt đội trâu ngựa đánh xông trận bốn mặt. Khi thấy xa kị địch sắp đến thì cho quân chôn chông gai, quốc đất thành hố sâu và rộng khoảng 5 thước (gọi là lồng) vòng qua sau, rồi cho người cầm hàng rào gỗ chặn xe địch để làm luỹ. Nếu xe chúng chia làm hai theo mặt trước và mặt sau ta mà lập đồn thì quân tài giỏi và cung nỏ mạnh của ta sẵn sàng trấn thủ hai bên hông, tả và hữu. Sau đó ra lệnh cho quân ta đánh nhanh, đánh liên tục không ngừng”.


Võ Vương nói: “Thật là hay vậy”.


(Trích từ THẬP NHỊ BINH THƯ).


Ảnh: trận Trường Bình: Triệu Quát dẫn quân ra phá vây nhưng bị quân Tần quây chiến xa phòng thủ sẵn, bắn nỏ ra khiến Triệu Quát tử trận, quân Triệu tan rã.

🐲KINGLONG WONMAN ĐĂNG - CAO TỔ CỦA NHỮNG VỊ VUA

  2019 thuê nhạc sĩ  phổ nhạc bài này làm hiệu doanh nghiệp, làm nhạc chờ công ty, giờ có rồi, nên lưu lại ở đây làm kỹ niệm  ĐĂNG CHO VAY -...