CHUYỂN ĐỔI NGÔN NGỮ BLOG

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2021

2073.Những phiền não của con người chủ yếu đến từ các mối quan hệ của họ với những người xung quanh.

 GIA CÁT LUẬT 0921888868 sưu tầm 


Những phiền não của con người chủ yếu đến từ các mối quan hệ của họ với những người xung quanh.

" Đừng biến mình thành kẻ u mê phải trả một cái giá đắt nhưng không thu được bất cứ thành quả nào


Những người "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" chưa chắc đã là người khôn ngoan. Nhưng người đối xử với ai cũng như ai thì chỉ là kẻ mê muội, cuối cùng sẽ bộc lộ sự ngốc nghếch của bản thân. Bạn nói chuyện với người không hiểu bạn, chỉ càng thêm mệt mỏi. Bạn làm việc với người không đáng tin, lúc nào cũng phải đề phòng. Bạn gửi gắm trái tim cho kẻ vô tình, chỉ càng làm bản thân bị lợi dụng nhiều hơn. Không phải ai cũng xứng đáng để chúng ta tin tưởng. Vì vậy, chúng ta cũng nên có một cách ứng xử phù hợp với mỗi người để bản thân không phải chịu nhiều tổn thương.


1. Nói với người hiểu chuyện

Nhu cầu được nói của mỗi người là khác nhau, có người rất hoạt ngôn nhưng có người lại rất kiệm lời. Nhưng rốt cục, không ai thích làm bạn với sự im lặng mãi cả, họ không nói đơn giản chỉ vì chưa gặp được người thích hợp để dốc bầu tâm sự thôi. Một người bình thường vốn ít nói nhưng họ cũng sẽ trở nên vô cùng hoạt ngôn khi ở bên cạ cứng của mình.


Người biết tôn trọng mình là người không hùa theo, không miễn cưỡng bản thân với những người không hiểu mình. Tiếc thay lại có nhiều kẻ đáng thương sẵn sàng gọt giũa bản thân để trở nên thật "dễ hiểu" trong mắt người đời.


Với những người không hiểu, bạn có nói gì thì cũng bị họ hiểu sai. Họ thích cắt ghép nghĩa của một câu bình thường để biến nó thành không bình thường. Họ thích bới lông tìm vết hơn là nghe hết ý nghĩa của một lời nói. Họ thà cố chấp giữ lấy lập trường của mình chứ không chịu đặt mình vào vị trí của bạn. Bạn càng thành thật bao nhiêu, họ càng nghĩ bạn dối trá bấy nhiêu. Trong mắt họ, giải thích đồng nghĩa với đang che giấu một sự thật nào đó.

Những người hiểu chuyện và hiểu bạn là người chỉ cần bạn mở lời sẽ sẵn sàng lắng nghe bạn một cách chân thành. Họ sẽ không chăm chăm đi bắt lỗi để phá hỏng bầu không khí của một cuộc đối thoại thân mật.


2. Làm việc với người tận tâm

Trách nhiệm của bản thân thì nên tự mình gánh vác, thành công là của mình và thất bại cũng là của riêng mình.


Trong thực tế, số người thích nhận thành công về phần mình và đổ trách nhiệm thất bại lên đầu người khác lại nhiều không kể xiết. Nếu làm việc chung với họ, bạn sẽ không biết sau lưng mình còn bao nhiêu rắc rối đang chờ bạn giải quyết. Những thành quả mà bạn đổ bao mồ hôi công sức mới thu được cũng sẽ bị họ cướp trắng lúc nào không hay.

Chúng ta vẫn hay trêu nhau rằng: "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội dốt". Một đối thủ mạnh sẽ giúp ta có thêm tinh thần chiến đấu. Ngược lại, một người đồng đội không đáng tin sẽ là một điều bất lợi cho chúng ta. Chúng ta vừa phải gồng mình chống đỡ đối thủ, vừa phải đề phòng người của mình đâm sau lưng. Một thất bại tức tưởi là điều khó tránh khỏi.


Ngược lại, bạn sẽ rất yên tâm khi làm việc với một người cộng sự tận tâm vì công việc. Thái độ và nhân cách vẫn luôn quan trọng hơn năng lực. Người có năng lực có yếu hơn chút và thái độ tốt vẫn còn đáng tin hơn người có năng lực tốt nhưng thái độ tồi.


3. Kết thân với người nhân hậu

Chúng ta sợ kết nhầm bạn, vì chúng ta sợ cảm giác đặt tình cảm vào nhầm chỗ. So với việc bị mất một số tiền lớn, bạn lại càng sợ bị bán đứng bởi người mà mình hết lòng tin tưởng. Trong một xã hội "Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều", trái tim của bạn dần trở nên nguội lạnh sau nhiều lần bị phản bội. Bạn khép mình và chỉ muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Tuy nhiên, bạn cũng nên hiểu rằng không thể để sự lương thiện của mình bị giết chết bằng cách như thế được.


Bạn vội vàng đem hết trái tim mình gửi gắm vào một người mới quen. Bạn không hiểu hết về họ, nhưng họ thì lại thích lợi dụng bạn. Sau cùng, bạn phải chịu những tổn thương vô cùng đau đớn. Chả lẽ bạn quên mất rằng không nên bộc lộ quá nhiều với những người không quá thân thiết.


Chó và cáo là một đôi bạn thân. Cáo là kẻ khôn vặt còn chó là đối tượng chịu thiệt. Một ngày nọ, thần chết đến gặp đôi bạn thân. Thần chết nói rằng: "Hai ngươi hãy chơi oẳn tù tì, thắng thì được sống mà thua thì phải chết." Kết quả là cáo thua và chó được sống tiếp. Chó mới khóc rằng: "Vốn đã hẹn là cùng ra búa, nhưng tớ muốn nhường cậu thắng nên ra kéo, cớ sao cậu lại ra bao chứ?"


Người thâm hiểm là người sẽ không vì thấy bạn trao cho họ cả trái tim mình mà cảm động. Ngược lại, họ sẵn sàng phản bội bạn bất cứ lúc nào. Người lương thiện thà để bản thân chịu thiệt chút chứ cũng không muốn người khác phải đau khổ vì mình. Chỉ cần bạn trao cho họ niềm tin, họ sẽ không bao giờ phụ lòng bạn.


Người sáng lập ra trường phái tâm lý học cá nhân - Alfred Adler từng nói rằng: "Những phiền não của con người chủ yếu đến từ các mối quan hệ của họ với những người xung quanh." Đừng biến mình thành kẻ u mê phải trả một cái giá đắt nhưng không thu được bất cứ thành quả nào. Kẻ u mê không hiểu mình, không hiểu người nên đã dành quá nhiều tâm tư và thời gian đặt lên người khác. Như vậy, bạn đã đánh mất tự do của chính mình lúc nào không hay.


#Theo Đình Trọng

2072.VẺ ĐẸP ĐAU ĐỚN

 GIA CÁT LUẬT 0921888868 sưu tầm 


VẺ ĐẸP ĐAU ĐỚN 


Từ đầu tháng Bảy, dòng người hồi hương trốn dịch đã bắt đầu lác đác. Khi nó trở nên rầm rộ, ngày 16/7 Thủ tướng chính phủ đã yêu cầu các địa phương hỗ trợ phương tiện, tạo điều kiện thuận lợi tiếp nhận người dân từ TP Hồ Chí Minh, rồi Bình Dương, Đồng Nai... trở về. Suốt tháng, vang dọc chiều dài đất nước là một trường ca buồn thương, bi tráng. Điệp khúc được xếp bằng những thân phận người nghèo khát tìm tương lai, từng bỏ hoa về phố, vì dịch dã mà đành quay lại. 


Đủ màu sắc, cung bậc: từ hỗ trợ, đón đưa, đi bộ, đi xe đạp rồi đi xe máy; đi một mình, theo nhóm rồi tự kết thành đoàn. Đủ thành phần, từ cụ bà 70 đến em bé chưa đầy 10 ngày tuổi... Tất cả chung nhau một chữ khó nghèo. 


Và tất nhiên, cũng không thiếu những kỷ lục không ai muốn lập. Đó là khi 4 mẹ con nghèo chở nhau trên xe đạp cà tàng với lỉnh kỉnh nồi niêu từ Đồng Nai đạp về Nghệ An nhưng đi suốt chục ngày cũng mới đến Phan Rang. Đó là bà cụ 75 tuổi đi bộ một mình, định đo hết chiều dài đất nước. Đó là em bé khát lả trên tay mẹ, mẹ (mới sinh mổ) và con sơ sinh rúm ró nép vào lưng bố trên xe máy cũ, vượt nắng gió 1500 km để về quê, một bản làng H'Mong xa lắc xa lơ ở biên giới Việt - Lào thuộc huyện Tương Dương, Nghệ An... 


Chưa ai đưa ra được thống kê đầy đủ, song chắc chắn, đây là đợt hồi hương đông đảo nhất trong lịch sử, đáng để lưu ký bằng một tượng đài. Tôi không gọi là về quê, như lệ thường, của người lao động, sinh viên... hai mùa hè, Tết. Trở về chuyến này là ngoài ý muốn. Bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác, người Việt khắp nơi đang sống ở Sài Gòn và nhiều tỉnh thành phải tỏa về cùng đợt kéo dài. Khi giấc mơ bị chặn, ao ước đã khánh kiệt, họ phải từ bỏ, quê nhà sẽ là chốn cuối cùng. May mà trong tâm thức Việt, con người còn đau đáu chữ cố hương. 


Và chiều ngày cuối cùng của tháng Bảy, Thủ tướng chính phủ đã có công điện gửi các tỉnh về việc chống dịch, trong đó nhấn mạnh, ai ở đâu ở nguyên đấy, ai lỡ đi thì đón, còn thì không được để người dân tiếp tục rời đi. Đồng nghĩa, cuộc hồi hương vĩ đại đến đây phải tạm dừng. Sao phải bắt dừng? Nhưng chừng đó cũng tạo lập nên một hồi ức dòng người thiên di  phương Nam chưa đến đích đã phải lai hồi. Sẽ có nhiều người đã quay về là không trở lại. Họ để lại một cơn mơ dang dở nhiều nuối tiếc. Một bài ca đẹp nhưng buồn và đau đớn.


Theo nghề viết gần 30 năm, tôi đã bỏ một nửa thời gian trong số đó ruổi rong xe máy đi khắp mọi miền đất nước. Trong cơn mê khám phá thời trai trẻ, tôi luôn muốn đến những nơi xa xôi nhất, chỉ muốn chân mình in trên những chốn chưa có con đường. Nhưng cũng chỉ là rong chơi, có bao giờ đi hết được. Giờ, dõi theo đoàn người với hàng vạn chiếc xe máy lầm lũi, hàng vạn cuộc đời hốc hác kia, giấc mơ tôi thật quá nhỏ nhoi và rất đỗi tầm thường. Đất nước của tôi không có nơi nào đáng gọi là thâm sơn cùng cốc, là xa lạ nữa, để dành cho nhưng say mê đi chuyến để đời, đi như kỳ tích. Hàng vạn cuộc đời kia đã rải khắp muôn nơi, về khắp muôn nơi. Với họ, đường sá có điệp trùng, khúc khuỷu, có phải vượt rừng rậm, núi cao...thì đơn giản đó cũng chỉ là cuộc sống. Họ vẫn nhọc nhằn đi qua mỗi tháng mỗi ngày, không có mấy thời giờ để nghĩ nhiều hơn chuyện đời thường cơm áo.


Đường về quê thăm thẳm. Nếu thong thả hơn, người ta dễ dàng  nhận ra cảnh vật mỗi tình thành là một sắc màu, giúp nhận ra địa phận mới bởi một công trình nào đó, cái xây sau luôn cố vượt lên, đồ sộ hơn cái xây trước như một sự đố kỵ tranh đua. Tỉnh, huyện nào cũng không thiếu cổng chào to, tượng đài lớn. Tuy cố tỏ ra khác biệt nhưng vẫn cứ là na ná, thô và xấu không kém gì nhau. Trước cơn đại dịch không lâu, nhiều chốn, nhiều nơi vẫn đang cố  xin xây cho kỳ được tượng đài hàng trăm, hàng ngàn tỷ. Không biết, khi dịch dã đi qua, những ao ước hợm hĩnh, vụ lợi và lãng phí ấy có cơ hội giảm bớt hay không.


Giảm hay không cũng không cần biết. Đoàn người hồi hương khốn khổ vẫn lao hối hả. Họ đi để cốt về, có bao giờ thảnh thơi thưởng lãm như khách nhàn du, như tôi, như bạn. Đôi chỗ, họ vội vã đi xuyên trong đêm, nếu không thì cũng trong mưa nắng nhạt nhòa, người sau chỉ chú mục vào lưng người trước. Chỉ mong sớm đến nơi, chắc họ không nhớ nhiều đến chỗ đã truổi qua. Trước mặt họ chỉ có con đường đang mong ngắn lại. Tượng đài với cổng chào lỡ có đập vào mắt cũng thành vô hình, trong suốt, không lưu chút ấn tượng trầm trồ. Có chăng càng to cao, càng đồ sộ càng gợi niềm cay đắng bé nhỏ phận người.


Nhưng dù vậy, trong ký ức buồn, nhiều người sẽ vẫn nhận ra sự khác biệt. Đầu mỗi địa phương, cái giúp họ nhận ra là xe đón - dẫn đoàn chờ sẵn; là trạm tiếp nước, thức ăn; là mái bạt tạm cho đoàn lữ hành ngã lưng qua đêm muộn; là chỗ giúp sửa xe và chai xăng hỗ trợ hay giúp đưa xe qua hầm tránh đèo; là phong bì mỏng phụ chút tiền đường hay chai nước cho người già, hộp sữa cho cháu bé.  Tất cả được gửi theo cùng nỗi cảm thương. Không cần đăng ký và chờ duyệt, tượng đài đã được xây bằng nghĩa đồng bào, cổng chào đã dựng nên trong tình chia sẻ. Lẽ tất nhiên, bóng dáng công bộc của nhân dân cũng không thể thiếu. Nó hiện ra từ sự tận tình của các lực lượng tham gia hỗ trợ, cả phân công và tự nguyện. Dù nắng hay mưa, những tượng đài kia vẫn ngày một vững thêm. Cổng chào kết bởi ân tình, tượng đài đã dựng giữa lòng người thì không bao giờ đổ. 


Tên của nó là tượng đài Cuộc hồi hương Tháng Bảy.


31-7-2021

NHL

🐲KINGLONG WONMAN ĐĂNG - CAO TỔ CỦA NHỮNG VỊ VUA

  2019 thuê nhạc sĩ  phổ nhạc bài này làm hiệu doanh nghiệp, làm nhạc chờ công ty, giờ có rồi, nên lưu lại ở đây làm kỹ niệm  ĐĂNG CHO VAY -...