sưu tầm
Bài: Vương Liễu Hằng
Người đàn ông hao gầy, nếu không muốn nói là lam lũ.
Có lẽ em xuôi theo dòng người về quê cũ.
Sau những năm tháng khó nhọc Sài Thành, hành trang chỉ có cây đàn, có lẽ với em, những thứ khác giờ không còn quan trọng?
Trên dặm hành trình thăm thẳm, cây đàn sẽ trở thành người bạn tâm giao tuyệt vời.
Nỗi khắc khoải của người tha hương hay niềm trăn trở của một tương lai vô định sẽ được gửi cả vào những cung phím bụi bặm. Mệt thì ghé vào đâu đó ngồi đàn, nghêu ngao vài bản, bớt mệt ta lại lên đường...
Xin được gọi em là người đàn ông lãng mạn nhất của năm. Cái năm khốn khổ, tang thương, đau đớn này...
Và tự nhiên những ca từ của bản Chiều Tây đô cứ vang lên:
" Một đêm anh mơ mình ríu rít đưa nhau về, thăm quê xưa với vườn cau thề..."