LÍNH DÙ ĐỨC VÀ CHIẾN TRANH HIỆN ĐẠI
Ảnh:
1. Lính dù Đức trong giai đoạn cuối của cuộc chiến tranh. Trang bị bao gồm khẩu FG-42, mẫu súng trường tấn công tối tân của người Đức và súng chống tăng dùng một lần Panzerfäuste.
2. Lính dù Đức lấy vũ khí từ thùng trang bị thả kèm sau khi tiếp đất giai đoạn đầu của cuộc chiến.
3. Mô tả kỹ thuật nhảy dù của lính dù Đức cùng trang bị đi kèm.
Được phát triển để làm mũi nhọn xung kích của người Đức từ giai đoạn đầu của chiến tranh thế giới thứ II, lính dù Đức là lực lượng đặc biệt tinh nhuệ. Được sử dụng cho những đòn tấn công phủ đầu, thọc sâu đặc biệt, lực lượng này đã gây sốc cho quân Đồng Minh Anh - Pháp trong chiến cuộc năm 1940. Thả dù từ máy bay vận tải và hành quân bí mật qua những khu vực địa hình phức tạp, vốn không phù hợp cho phương tiện cơ giới và bộ binh chủ lực, lực lượng này có thể gây bất ngờ cho đối phương bằng những đòn tấn công chớp nhoáng quyết liệt của mình. Khi được triển khai tại các nước vùng Hạ (Hà Lan và Bỉ) vào năm 1940, các đơn vị này đã triệt hạ một loạt các pháo đài, lô cốt công sự kiên cố của kẻ thù một cách nhanh gọn. Thành tích trên của người Đức đã gây khiếp đảm cho các chỉ huy Đồng Minh, vốn vẫn tin rằng các pháo đài này chỉ có thể bị đánh bật bằng chiến tranh công phá kiểu truyền thống với pháo binh hạng nặng làm trọng tâm.
Trong giai đoạn đầu của mình, lính dù Đức được trang bị súng tiểu liên MP-38/40, súng trường Karabiner 98k (phiên bản carbine) và súng máy MG-34 cùng nhiều loại thuốc nổ - lựu đạn khác nhau làm trang bị chính. Để tối ưu hoá hoả lực của họ, người Đức cũng đã phát triển một số mẫu cối, pháo bắn thẳng hạng nhẹ để bổ sung hoả lực cho lực lượng Fallschirmjäger. Đánh trọng vào tư duy tác chiến biệt động, tấn công chớp nhoáng và chiến thuật bộ binh xung kích, lính dù Đức có thể triển khai tấn công bất ngờ và đủ sức mạnh để nghiền nát các đơn vị chủ lực của kẻ thù trên chiến địa. Vào những năm 1940 - 1941, lính dù Đức là mẫu mực của chiến tranh biệt động và là hình tượng chuẩn mực về tư duy chiến tranh dù của thế giới phương Tây. Thay vì triển khai chiến đấu theo đội hình bộ binh truyền thống kiểu châu Âu, lính dù Đức chiến đấu theo các tổ biệt động của riêng họ, với trang bị hoả lực áp đảo hoàn toàn bộ binh châu Âu đương thời**. Ở thời kỳ này, do hạn chế về công nghệ, lính dù Đức không thả dù với vũ khí cá nhân. Thay vào đó, họ nhảy dù với súng lục và dao găm cá nhân với thùng vũ khí trang bị được thả rời. Hai loại máy bay vận tải khác nhau sẽ thực hiện nhiệm vụ thả dù, với một chuyên biệt về thả lính dù và mẫu còn lại chuyên thả các thùng vũ khí - trang bị. Sau khi lính dù đã được triển khai, các thùng trang bị sẽ được thả sau đó và lính dù Đức sẽ nhanh chóng lấy vũ khí từ các thùng vũ khí trên và triển khai chiến đấu.
Khi cuộc xâm lược Liên Xô bắt đầu và cuộc chiến tại phía Đông trở nên khốc liệt hơn, lính dù Đức đã không còn chiến đấu theo phương thức truyền thống mà chuyển sang hướng tư duy khác hẳn. Khác với năm 1940 khi các đơn vị dù được thả dù biệt lập vào các nước vùng Hạ để tấn công phủ đầu, lính dù Đức đã chuyển hẳn sang lối tư duy biệt động, đột kích, đánh phá tuyến sau, thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt và tác chiến phối thuộc trong trận tuyến với vai trò lính xung kích tinh nhuệ. Bài học ở chiến dịch Crete (1941) có lẽ đã thay đổi hoàn toàn họ. Trong chiến dịch trên, Adolf Hitler đã quyết định đánh chiếm đảo Crete, căn cứ không quân - hải quân chiến lược của Anh ở Địa Trung Hải hoàn toàn bằng quân dù, lấy cảm hứng trực tiếp từ thành công của lực lượng dù trong chiến dịch Pháp năm 1940. Tại đây, lính dù Đức đã thả dù trực tiếp xuống hòn đảo và chiếm lấy các điểm xung yếu cũng như sân bay chính của đảo, dọn đường cho các máy bay lớn với trang bị nặng hơn hạ cánh. Tuy chiếm được đảo Crete, thương vong khổng lồ tại đây của lực lượng dù đã khiến Hitler bị sốc. Các trận địa phòng ngự vững chắc của người Anh và dân quân Crete đã giáng tổn thất khủng khiếp lên lính dù Đức, vốn chỉ được trang bị gọn nhẹ và không được yểm trợ bởi pháo binh, tăng - thiết giáp hay bất cứ hoả lực hạng nặng nào. Sau chiến dịch này, Hitler và ban tham mưu Đức đã quyết định chấm dứt hoàn toàn việc triển khai lính dù độc lập với số lượng lớn. Trong chiến cuộc ở mặt trận phía Đông, lính dù Đức chủ yếu tham chiến tại những thành phố chủ chốt (như Sevastopol hay Stalingrad) với vai trò lính xung kích tinh nhuệ, tác chiến hiệp đồng cùng những lực lượng khác. Trong thời gian này, một bộ phận của lực lượng dù cũng được triển khai tại Bắc Phi, với trọng tâm là các sĩ quan dù với nhiệm vụ chủ yếu là chỉ huy mặt trận và tham mưu.
Khi cuộc chiến dần đi vào giai đoạn kết thúc, người Đức đã tung ra những cải tiến khoa học - kỹ thuật mới nhất của mình nhằm đảo ngược tiến trình chiến tranh. Lực lượng dù của Đức là ưu tiên số một (bên cạnh Waffen SS) với những trang bị tích hợp hiện đại nhất mà không có bất cứ lực lượng nào khác (ở cả hai phía) có trong tay. Thay cho súng máy MG-42, súng carbine và tiểu liên MP-40, lính dù Đức sử dụng FG-42, một khẩu súng đặc biệt tích hợp đặc tính của cả ba loại vũ khí trên. Có trọng lượng nhẹ hơn súng máy MG-42 (nặng 4,2 kg so với 11,47 kg), có chế độ bắn bán tự động chính xác cao cùng khả năng bắn tự động uy lực, FG-42 là khẩu súng tinh gọn hoàn hảo. Tầm bắn xa và hoả lực mạnh (sử dụng đạn 7,92x57 mm) vượt trội so với tiểu liên MP-40 khiến nó hữu dụng hơn nhiều trong chiến đấu, đặc biệt là khi chiến đấu trong những khu vực có địa hình phức tạp yêu cầu hoả lực xuyên phá lớn. Có thể được trang bị thêm kính ngắm để tăng tầm bắn và độ chính xác, FG-42 là nâng cấp hoả lực tiên quyết biến lính dù Đức thành lính xung kích hạng nặng tinh nhuệ. Loại bỏ nhược điểm của lính dù trước kia, vốn rất dễ bị tiêu diệt khi đối đầu với xe tăng, lính dù Đức mang theo một số lượng lớn súng chống tăng dùng một lần Panzerfaust và được trang bị các súng chống tăng Panzerschreck hạng nặng đặc biệt lợi hại với xe tăng đối phương. Trong khi các súng chống tăng Panzerfaust rất dễ sử dụng và đơn giản cho việc hành quân cũng như triển khai từ máy bay, đồng thời có hiệu quả cao với xe tăng hạng trung và thiết giáp của kẻ thù, hoàn hảo cho vai trò súng chống tăng cá nhân hạng nhẹ, Panzerschreck là súng chống tăng hạng nặng đặc biệt uy lực với xe tăng hạng nặng của đối phương. Với cặp đôi súng chống tăng trên, lính dù Đức sỡ hữu độ linh hoạt chiến thuật đáng kể trên chiến trường, với hai loại hoả lực chống tăng khác nhau để sử dụng cho nhiều loại mục tiêu và tình huống khác nhau. Vào giai đoạn cuối của cuộc chiến, những đơn vị lính dù được trang bị như trên là những kẻ thù đáng gờm nhất của phe Đồng Minh.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, lính dù Đức bị giải thể và tư duy chiến lược, chiến thuật cùng trang bị của họ nhanh chóng được hấp thụ bởi phe thắng trận. Trong khi tại thế giới phương Tây, lính dù Đức đã trở thành hình mẫu cho lực lượng dù và các đơn vị biệt động thì tại Liên Xô, hình mẫu của họ cũng được thu nhận và áp dụng ở nhiều cấp độ khác nhau cho quân đội Sô Viết***. Những ảnh hưởng của lính dù Đức lên tư duy chiến tranh hiện đại ngày nay vẫn có thể được nhìn thấy rõ qua các đơn vị biệt động ngày nay.
Tranh vẽ:
1. Một lính dù Đức (Fallschirmjäger) trong trang bị chuẩn của mình theo mô hình năm 1944. Trang bị bao gồm súng FG-42*, súng chống tăng sử dụng một lần Panzerfaust và súng chống tăng hạng nặng Panzerschreck. Lựu đạn chống tăng, bộc phá, thuốc nổ và một số loại súng cối hạng nhẹ là những loại trang bị đáng kể khác của lực lượng trên. Những đơn vị như trên là hình mẫu của tư duy chiến tranh hiện đại của người Đức và đỉnh cao của tư duy chiến tranh đặc chủng trong Thế chiến thứ II.
2. Một đơn vị dù của Đức đang lấy vũ khí từ thùng vũ khí rời của mình.
3. Mô tả về phương thức thả dù với người và vũ khí của người Đức trong Thế chiến thứ II.
*: FG-42 được phát triển để trở thành mẫu súng chủ lực của lính dù Đức nhằm thay thế những loại vũ khí bộ binh truyền thống đương thời. Kết hợp tính năng của một khẩu trung liên (súng máy hạng nhẹ) với tính năng của một khẩu súng trường truyền thống (có chế độ bắn bán tự động - phát một và độ chính xác cao), FG-42 là sự kết hợp tinh gọn cho chiến tranh biệt động và là sự thay thế hoàn hảo cho súng máy MG-42 và súng carbine của lính dù trước kia, hoả lực liên thanh hạng nặng của nó cũng là sự thay thế hoàn hảo cho hoả lực liên thanh hạng nhẹ của súng tiểu liên MP-40. Xem video dưới đây để biết thêm chi tiết về FG-42: https://youtu.be/7x6LibuC4N0
**: bộ binh châu Âu thời kỳ này được trang bị súng trường truyền thống làm trọng phối thuộc một số lượng nhỏ súng máy hạng nhẹ trong biên chế và trông cậy vào súng máy hạng nặng làm hoả lực liên thanh chủ lực. Phần lớn vẫn trông cậy vào các đội hình bộ binh kinh điển như dội hình hàng ngang và chủ yếu chiến đấu thụ động theo tư duy phòng thủ (dựa vào pháo đài kiên cố và thành phố).
***: người Sô Viết đã sử dụng những bài học tổng hợp được từ lực lượng trên để phát triển hình mẫu bộ binh chủ lực của mình và áp dụng những bài học thu được từ lính dù Đức cho bộ đội dù và lính đặc nhiệm của mình. Tuy vậy cần ghi nhớ lính dù Nga đi theo phương thức tư duy khác hẳn người Đức và không được tổ chức theo tư duy tác chiến đặc biệt như hình mẫu của Fallschirmjäger.
Cras.