VŨ TRỤ BAO LA SƯU TẦM
Ở Nhật, quê hương của máy hát karaoke, chỉ cần bạn gây ồn sau 19h, cảnh sát sẽ có mặt xử phạt ngay mà chẳng cần máy đo rườm rà.
Nỗi ám ảnh về karaoke tra tấn với người Việt chưa bao nguôi, thậm chí càng ngày càng thêm trậm trọng. Vấn nạn ô nhiễm tiếng ồn từ karaoke tại gia giờ không chỉ xảy ra ở vài khu vực mà phủ khắp từ thành thị đến nông thôn, len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống.
Những hệ lụy mà nó gây ra cũng vô cùng thảm khốc, không chỉ là những mâu thuẫn đơn thuần, đó còn là vấn đề liên quan đến cả mạng sống con người. Người ta có thể đoạt mạng nhau chỉ vì lời qua tiếng lại liên quan đến chiếc máy hát tại gia. Rõ ràng, karaoke gây ồn đã không còn chỉ là chuyện của cá nhân ai, mà đã trở thành vấn nạn xã hội.
Ảnh hưởng tiêu cực là vậy, nhưng chúng ta đã làm được gì để ngăn chặn tình trạng này tiếp diễn? Ngoài những điều luật chung chung, dăm ba đợt ra quân nhỏ lẻ, vài lời hô hào suông... tất cả dường như vẫn cho thấy một sự bất lực toàn diện. Người dân kêu cứu trong vô vọng, cơ quan chức năng than thiếu công cụ xử lý... để rồi kẻ hát cứ hát, người nghe cứ nghe. Khổ nhất vẫn chỉ là những ông già, bà cả mất ngủ, trẻ con giật mình quấy khóc.
Là một người Việt, từng có một thời gian dài sinh sống và làm việc tại Nhật Bản – quê hương của karaoke, tôi may mắn có cơ hội trải nghiệm cả hai nền văn hóa của hai quốc gia, để từ đó nhận ra những điểm khác biệt to lớn. Tôi thực sự ngạc nhiên khi người Việt bao năm qua không dẹp nổi vấn nạn karaoke tra tấn.
Trước hết, xét về lịch sử, nguồn gốc của phong trào hát karaoke là ở Nhật Bản. Từ karaoke bắt nguồn từ sự kết hợp từ "kara" (có nghĩa là "không"), với từ "oke" (viết tắt của từ "okesutora", có nghĩa là "dàn nhạc"). "Karaoke" chỉ việc các đĩa hát chỉ có âm nhạc thôi. Phần xướng âm dành cho người biểu diễn trực tiếp (và không phải là ca sĩ chuyên nghiệp), người sẽ cầm microphone và hát theo văn bản bài hát trên màn hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.